Anh nhạc sĩ chuyên nghiệp chơi 1 lúc 3 cây đàn bầu múp rụp

Cô mặc quần lửng vải mềm, chân trần bước nhẹ trên sàn gỗ mát lạnh, cảm giác lành lạnh thấm qua lòng bàn chân như nhắc cô rằng mình vẫn chưa được nghỉ ngơi. Thư nhắn lại, “Dạ… anh Nam… em bận chăm con, em khỏe, cảm ơn anh hỏi thăm,” ngón tay run run gõ từng chữ, lòng cô giằng xé…
“Không được gặp anh ta, chồng yêu thương mình, mình không thể tiếp tục với anh Nam, nhưng…”
Tay siết chặt điện thoại đến trắng khớp, lồn ướt át dưới lớp quần lửng, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng như muốn xé áo. Thư ở nhà chăm bé Ngọc, cho con bú, giặt đồ, nấu cơm, tiếng nước chảy róc rách từ vòi khi cô rửa bát hòa cùng mùi sữa thoảng lên từ áo mỗi lần con ọ ẹ đòi ăn, rồi tiếng cười khanh khách của bé Ngọc khi Thư chơi đùa với con trên tấm thảm nhỏ giữa phòng khách. Gặp anh chút được không?” Lời nhắn như mũi dao đâm vào lòng, Thư giật mình, tay run run cầm điện thoại, ngón cái lướt qua màn hình, lòng rối như tơ vò. Hoàng hiền lành, yêu thương Thư hết mực, luôn lo cô vất vả từ lúc mang thai đến giờ, những lời anh dặn như sợi dây vô hình níu cô lại với tình yêu sâu đậm của hai người.