Sợ em gái dính bầu nên phải đụ lỗ đít

Tuân nói gọn bâng:
– Tiền ở đâu mà tiền. Ông Nghị lúc nào cũng thấy buồn. Ông bàn ra:
– Vợ chồng con cái đang sum họp như vắy không muốn lại muốn ly dị để mỗi tháng thêm vài trãm bạc làm chi. Trể một chút hộ chết hả? Hai người sẽ ở lại với nhau một cách chính thức, mở cơ sở làm ăn, chủ cả như thiên hạ.”
Ông Nghị nảy giờ vẫn chưa yên tâm. . Trời không phụ lòng người. Nhưng đồng lương cũng chỉ vừa đủ cho hai ông bà cùng với Duyên, đứa con gái đầu lòng vừa tròn 15 tuổi, sinh sống. tắm chung. Ông Bá, một người bạn lol xóm đề nghị:
– Chính phủ Mỹ không bao giờ bỏ đói người dân đâu ông bà đừng có lo. Rỏi bà xin lãnh trợ cấp vì có hai con nhỏ không có cha. Có lo lắng gì cho tôi đâu? Sau một thời gian đụ đéo đủ kiểu, bà Nghị cấn thai. Bà Nghị làm ra vê oan ức, khóc than:
– Ổng đã bỏ mẹ con tôi mấy năm nay. Tuân, Vũ, Duyên, Mai học cùng một trường nhưng bốn dứa học bốn lớp khắc nhau. Vũ Duyên, Mai trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhìn Tuân đi thẳng lại quầy làm thủ tục thuê phòng.